Một trong những tập tôi thích nhất trong bộ phim How I Met Your Mother là khi cậu chàng Marshall lùng tìm lại chiếc burger ngon nhất thế giới mà anh đã từng nếm thử năm 22 tuổi.
Đó là một cuộc hành trình khá điên rồ, và Marshall - người khởi đầu cuộc hành trình, người từng có ước mơ làm một luật sư đấu tranh vì môi trường, cuối cùng đành an phận thủ thường tại một ngân hàng lớn với đãi ngộ vừa đủ đã nói trong nuối tiếc: " Anh đã nghĩ về tuần đầu tiên mình ở New York, năm đó anh 22 tuổi, anh có cả một tương lai phía trước. Anh chỉ nghĩ nếu mình có thể ăn lại chiếc burger đó, có lại cảm giác của năm ấy, thì danh sách ước mơ sẽ bị gạch đi một dòng. Anh sẽ trưởng thành. Rồi anh có thể đi làm việc cho cái ngân hàng ngu ngốc kia và... được hạnh phúc".
Quyển sách đầu tiên ba tôi đọc tên "Thép đã tôi thế đấy". Hồi còn bé, ba tôi ước được trở thành nhà văn, những bài văn điểm 9, điểm 10 nằm im lìm trong ngăn tủ là minh chứng rõ ràng nhất cho ước mơ cháy bỏng năm đó. Thế rồi ông tôi mất, ba tôi phải nghỉ học. Khát khao năm đó chỉ còn xuất hiện trong những cuộc trà dư tửu hậu. Duy chỉ có quyển sách "Thép đã tôi thế đấy" theo ba suốt cuộc hành trình của đời ông. Chỉ khi đọc quyển sách ấy, ông mới có cảm tưởng rằng ước mơ của mình vẫn chưa chết.
Có lẽ khi đã trải đời và biết cuộc đời nghiệt ngã đến thế nào, con người ta phải bám víu vào một bóng hình nào đó thuộc về quá khứ. Với Marshall là chiếc burger ngon nhất thế giới anh được nếm năm 22 tuổi. Với ba tôi là quyển sách đầu tiên ông được đọc. Những vật hữu hình, nó nhắc họ nhớ rằng, à, có một thời mình tóc xanh, mắt biếc, có một thời mình nghĩ rằng mọi ước mơ rồi sẽ thành hiện thực.
Danh sách mơ ước ngày một dài ra, nhưng thứ có thể thực hiện lại ngày một ngắn lại. Nhưng vẫn có một thời như thế, thời mà hoài bão chưa kịp buông tay mình.
Có lẽ một ngày nào đó, chúng mình cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng thời niên thiếu, nhận ra những khát khao năm đó đã chạy xa tít mù khơi. Thứ mình kịp giữ lại, cũng chỉ còn kỉ niệm?